Nguyễn Tâm

TÌNH MỒ CÔI


 
Những kỷ niệm xưa giờ đây phai nhạt
Còn nối tiếc gì ngày tháng phai phôi
Dấu vết thời gian đâu tan mất rồi
Mà lưu giữ mãi thuở còn son trẻ
Biết bao năm dư phòng đơn gối lẻ
Vùi lấp nỗi lòng cho kẻ ra đi
Nào tuổi thanh xuân ray rứt hay vì
Bởi cơn ác mộng mê đời đổ xuống
Lắm lúc miệt mài ngu si luống cuống
Lay hoay một mình chữa vết thương tâm
Có được bấy nhiêu giây phút sai lầm
Vốn liếng tình yêu thu gom không đủ
Chóng đến mau qua như cơn nước lũ
Giờ thôi muộn màng ấp ủ chua cay
Bốn phía trời mây khắc khoải đọa đày
Chỉ một khoảng trống không gian lạnh ngắt
Bên kia cuối đường gió mùa hiu hắt
Trầm lắng cõi hồn khe khẽ tiếng ai
Bận bịu suy tư bóng dáng hình hài
Dễ quên sao hết hương nồng tình ái
Kéo vạt áo nhàu tìm về hiện tại
Chờ đợi cầm bằng níu dĩ vãng qua
Cái ngó vời xa ngoảnh mặt đã già
U uất cả đời yêu thương lịm chết !

Nguyễn Tâm


10 - 17 - 2011

Được bạn: vdn 30.10.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TÌNH MỒ CÔI"